đại thần là bạn trai cũ của tôi

Theo đó, một số tài khoản khẳng định người này chính là doanh nhân Văn Chương, chồng cũ của MC Quỳnh Chi. Bức ảnh được đăng tải tuy đã che mặt đi nhưng không khó để tìm ra đó là ảnh của anh. Bình luận khẳng định bạn trai Phạm Quỳnh Anh là doanh nhân Văn Chương. Top 26: Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi - doc truyen online. Tác giả: dtruyen.com - Nhận 115 lượt đánh giá . Tóm tắt: Khớp với kết quả tìm kiếm: Và có thể bạn là người cộng sản hay người tin rằng dân chủ là cơ sở của con Dù hiểu biết của bạn thế nào, bạn là Bạn đang đọc truyện Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi của tác giả Trương Tiểu Tố.Hạng Noãn bừng tỉnh ngồi dậy từ trên giường, hoàn cảnh xung quanh rất lạ lẫm, màn cửa cũng không kéo ra, ánh sáng trong phòng u ám, trong không khí mơ hồ vẫn còn thoang thoảng hương vị mập mờ sau khi hoan ái của nam nữ. Theo tôi thì vẫn ổn bạn à. Dù còn 1% chăng nữa, nếu thực sự anh ấy tồi tệ như vợ cũ đã tố, thì bạn hãy mạnh dạn từ bỏ, còn hơn dấn tới hôn nhân thì coi chừng bạn bước chân xuống địa ngục như vợ cũ anh ta. Lúc đó mới là quá muộn, lỡ làng duyên phận của Chương 8: Bạn trai cũ trở thành ảnh đế! -Ngươi đã già, thật sự già rồi, đủ già mua quan tài chuẩn bị rồi! Đi vào đại giảng đường (1), bên trong không còn chỗ ngồi, không ít sinh viên tới chậm phải đứng ở lối đi nhỏ, nhún người ngước đầu muốn thấy phía trong Bạn trai cũ của Trịnh Sảng là Trương Hằng mới đăng 1 bài viết dài trên weibo, nội dung cho hay khoảng thời gian này liên tục bị đồn thổi những tin đồn Lee Jong Suk và Kwon Nara từng bị bắt gặp hẹn hò tại quán cà phê Mansion của tài tử Lee Jong Suk trong khu phố Shinsadong, Seoul. Ảnh: ST. Ngay sau khi tin đồn nổ ra, phía đại diện công ty đã lên tiếng phủ nhận, cho rằng cả hai chỉ là mối quan hệ tiền bối - hậu bối thân thiết. Website đang bị tấn công nên có thể bị gián đoạn trong 1-2 phút mong các bạn thông cảm. Đại Lão Nào Cũng Tranh Sủng Ta. 1,886 459,902 Nam Chính Là Chồng Cũ Của Tôi. 616 64,561 . Chapter 31 18 Giờ Trước. Vị Hôn Thê Của Kẻ Săn Mồi imtrucnaschma1973. Hạng Noãn bừng tỉnh ngồi dậy từ trên giường, hoàn cảnh xung quanh rất lạ lẫm, màn cửa cũng không kéo ra, ánh sáng trong phòng u ám, trong không khí mơ hồ vẫn còn thoang thoảng hương vị mập mờ sau khi hoan ái của nam Trên sàn nhà bằng gỗ màu nhạt, quần áo bị ném đầy đất, váy đen của cô và một cái áo sơ mi trắng quấn lấy nhau, trên áo sơ mi còn lưu lại từng vết son môi đậm nhạt không đồng đều. Cô để chân trần nhảy xuống giường, không đứng vững, suýt chút đã ngã ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo. Cô vừa động một chút mới phát hiện cả người đau nhức giống như vừa trải qua một trận vật lộn kịch liệt liều chết, ngay cả trong xương cốt cũng có một cơn đau nhức. Cô xoay người nhặt quần áo lên, tóc xoăn dài rũ xuống, lúc cúi đầu nhìn thoáng qua trên người, làn da tuyết trắng hiện ra một vài vết đỏ, nhìn thấy mà giật mình. Ký ức tối hôm qua giống như thủy triều dâng lên. Vì chúc mừng tiểu thuyết mạng của đại thần nhà cô nàng đột phá một tỷ click, Đào Hủy Hủy tổ chức tụ họp fan sách. Toàn bộ quán bar bị que huỳnh quang đủ loại màu sắc và biểu ngữ sáng đèn bao quanh. Hạng Noãn ngồi một mình một góc, nghe bọn họ điên cuồng mà nhịp nhàng hô "Ôn Hàn, Ôn Hàn..." Từng tiếng tràn vào trong màng nhĩ của cô khiến cô không có chỗ để trốn. Chỉ cần dính vào một chút cồn, trong nháy mắt cái tên đó sẽ biến thành một thanh đao vô hình, hung hăng đâm xuyên qua trái tim cô. Cây đao này gác trên cổ cô, vừa hung ác nhấn cô vào trong bình rượu đỏ, giống như người chết chìm phiêu dạt nơi biển rộng vô bờ, liều hết sức cũng không bắt nổi một thanh gỗ nổi cứu mạng. Ký ức phía sau chính là bị người kia chống đỡ trên tường, nụ hôn nóng bỏng lại triền miên. Cô đã quên mất mình mở đôi môi nghênh đón anh như thế nào, cởi quần áo của anh, trèo lên người anh ra sao. ... Lúc hai thân thể giao triền, cô cảm nhận được hô hấp và tiết tấu của anh. Khi anh nhập vào thân, nụ hôn rơi trên nước mắt nơi khóe mắt cô, rốt cuộc cô cũng quân lính tan rã, bại bởi ba năm dài nhớ nhung mãnh liệt. Hạng Noãn ngồi trên sàn nhà, ngón chân bám chặt vào sàn, bởi vì dùng sức nên đầu ngón chân hơi trắng bệch. Cô tham luyến anh nhưng lại không dám tới gần anh. Cô biết anh hận cô, hận cô năm đó đã đi không một lời tư biệt. Ba năm này cô núp trong bóng tối, không thời khắc nào là không chú ý đến tin tức của anh, nhưng mà cũng không dám tùy tiện tới gần nữa. Tiếng nước trong toilet dần ngừng lại, Hạng Noãn lấy lại tinh thần, cầm váy lên, ngay cả áo lót cũng không kịp mặc, vội vàng nhét vào trong túi xách. Cô cầm giày cao gót trên mặt đất, đẩy cửa phòng ngủ ra. Vừa chạy đến cạnh ghế salon trong phòng khách, một con chó lớn màu đen còn muốn cao hơn cô nhào tới, Hạng Noãn suýt chút đã sợ hãi hét lên. Cô sợ kinh động người và chó trong căn phòng này nên chỉ đứng ở đấy, không dám cử động, thân thể cũng cứng ngắc vì sợ hãi. Cũng may con chó này chỉ đi xung quanh cô hai vòng, cuối cùng liếm mắt cá nhân cô rồi ngửa đầu nhìn cô. Trước kia lúc cô và anh ở bên nhau, bọn họ có nuôi một con chó nhỏ, nhỏ vô cùng, loại mà một tay cũng có thể nâng được ấy. Hóa ra hiện tại anh thích loại chó cỡ lớn thế Cũng như lúc anh lưu lại dấu vết trên người cô, trước kia đa số anh đều ôn nhu và khắc chế, không giống với đêm hôm qua, anh điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Ôn Hàn đứng ở cửa phòng ngủ nhìn cô gái trước mặt, một tay cô cầm giày, một tay cầm túi xách, nhón chân lên, cẩn thận từng li từng tí vòng qua chó lớn. Vòng eo cô gái tinh tế, uyển chuyển dịu dàng, váy đuôi cá bao lấy cặp mông tròn trịa vểnh lên của cô giống như một quả đào mật chín muồi. Mái tóc xoăn dài màu nâu được vén qua một bên, rũ xuống trước ngực. Từ tầm mắt của anh có thể nhìn thấy xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, cổ khẽ động một chút cũng có thể kéo ra đường cong đẹp mắt. Cô hơi mím môi, đôi môi không tô son mềm mại ửng đỏ giống như cánh hoa tường vi tháng bốn tháng năm, kiều diễm ướt át. Vẻ đẹp của cô từ trước đến nay đều như thế, quyến rũ câu người nhưng lại không liên quan đến cảnh sắc, như những cánh hoa đào hồng nhạt rơi trên khe núi nước chảy. Không phải là không bôi son, mà là đã bị anh ăn sạch sẽ rồi. Ánh mắt của anh quá nóng bỏng khiến cô phải quay mặt nhìn anh. Có lẽ người đàn ông này vừa tắm xong, tóc đen trên trán gom thành sợi nhỏ. Anh mặc áo choàng tắm màu trắng, bên hông buộc lỏng lẻo. Cơ bụng trước ngực hơi nhúc nhích theo nhịp hô hấp, có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp cứng rắn, bên trong như ẩn chứa năng lượng thật lớn, lúc nào cũng có thể xé nát người ta. Đôi mắt của anh đen nhánh, thâm sâu nhìn cô. Ánh mắt ngay thẳng rất có tính xâm lược giống như con báo săn mồi, lại vừa mang theo một tia lười biếng tản mạn. Khuôn mặt Hạng Noãn hơi nóng lên, nhịp tim bỗng nhiên tăng nhanh, thính tai cũng hơi ửng hồng. Dường như trong không khí có thứ gì đó vô cùng căng thẳng. Cô ổn định hô hấp, dời mắt đi, giương cằm ra vẻ trấn định "Hôm qua tôi uống nhiều quá, việc này coi như chưa từng xảy ra đi."1 Cô vội vàng nói xong, xuyên qua phòng khách chạy ra ngoài giống như một con mèo hoang bị dọa sợ, chạy trối chết trong mưa. Anh nhìn cô đẩy cửa chạy ra ngoài, bộ dạng sợ hãi của cô chẳng khác gì ba năm trước. Anh đi qua dắt chó lớn đang nằm kêu ngao ngao ở cửa trở về, sờ lên đầu nó "Đừng kêu nữa, con người không có lương tâm kia đã không còn nhận ra con nữa rồi." Ngay cả nhẫn tình nhân mà anh tặng cho cô cũng không còn. Ít nhất thì cả đêm hôm qua anh giày vò cô như thế cũng không nhìn thấy trên tay hay trên cổ cô có mang chiếc nhẫn kia. Lúc đè ép cô, sự thô bạo trong ôn nhu kia chính là trả thù Điện thoại rung lên một chút, có tin tức QQ gửi tới. 【 Ngũ Hành Khuyết Ái Mình ngủ với nam thần của mình rồi aaaaaa!!!!! 】 Cách một cái màn hình cũng có thể cảm thấy cảm xúc mãnh liệt chập trùng từ trong câu chữ, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ trấn định một phút trước. Ôn Hàn nằm trên giường, trên gối vẫn còn lưu lại hương hoa quế nhàn nhạt trên người cô. Anh nhặt một sợi tóc màu nâu lên, đầu ngón tay vừa xoa nhẹ vừa trả lời. 【 Mệnh Lý Phạm Tiện Nam thần của cậu là ai? 】 【 Ngũ Hành Khuyết Ái Ôn Hàn. 】 Ôn Hàn nhìn điện thoại, chậm rãi châm một điếu Sau khi cô đơn phương tuyên bố chia tay, lập tức rời đi chẳng nói một lời. Anh tự giam mình trong phòng, trải qua thời gian ba tháng người không ra người, quỷ không ra quỷ. Anh không thể chịu đựng được cuộc sống không có cô. Đối với anh, cô giống như oxi, không có sẽ chết, thật sự sẽ chết. Mãi đến khi anh lấy thân phận một người xa lạ để kết bạn với cô, cảm nhận được cô một lần nữa anh mới cảm thấy bản thân được sống lại. Cô không biết người đó là anh, mà anh vẫn luôn biết cô. Ba năm này, hai người chia sẻ với nhau tất cả những chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống, duy chỉ có chuyện tình cảm, cô không nói, anh cũng sẽ không hỏi. Thậm chí, sở dĩ tối hôm qua anh xuất hiện ở quán bar kia cũng bởi vì cô nói với anh là cô sẽ đi, còn đùa hỏi anh có muốn đến gặp mặt Anh tiếp tục gõ chữ trên điện thoại. 【 Mệnh Lý Phạm Tiện Cảm giác tình một đêm thế nào? 】 Hạng Noãn xoa xoa cái đùi đau xót, lấy một cái gương nhỏ ra soi, bên dưới cổ một mảnh màu đỏ, khóe miệng bị cắn rách da, lúc dính nước bọt còn đau rát một hồi, cô tức giận hồi âm một câu. 【 Ngũ Hành Khuyết Ái Không được. 】 Ôn Hàn vừa nhìn thấy hai chữ này, ấn đường nhảy lên, tức giận ném di động lên tủ đầu giường. Sau đó điện thoại lại rung lên. 【 Ngũ Hành Khuyết Ái Cậu cũng đừng nói cho người khác nhé, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến thần cách của đại thần. Đàn ông đều rất sĩ diện, nhất là ở phương diện kia. 】 Anh không trả lời cô mà là đứng dậy đi vào toilet, đưa lưng về phía tấm gương, quay đầu nhìn một chút. Trên lưng bị cào ra từng vết đỏ. Người phụ nữ khẩu thị tâm phi. Nhà biên tập xuất bản gọi điện thoại tới nói là phải thiết kế tranh minh họa cho sách mới, sau đó bên kia báo ra mấy cái tên của họa sĩ minh họa đang hot, hỏi Ôn Hàn có đề cử nào khác hay không, bọn họ muốn chọn ra một người thích hợp nhất. Anh cầm di động dựa vào bàn sách, chân dài tùy ý bắt chéo, thản nhiên nói "Thêm một người, Phi Vãn." Giọng điệu không hề có một tia chập trùng, giống như chỉ tùy ý đề cập đến. Phi Vãn là nghệ danh của Hạng Noãn. Biên tập ngơ ngác một chút "Phi Vãn?" Ôn Hàn "Đông ngung dĩ thệ, tang du phi vãn, là Phi Vãn." Hạng Noãn là một họa sĩ minh họa nhỏ tuyến mười tám, fan hâm mộ weibo cũng chỉ có một hai vạn. Còn đối phương là nhà xuất bản lớn nhất trong nước, đa phần chỉ hợp tác với họa sĩ minh họa tuyến một, người như cô hoàn toàn sẽ không nằm trong danh sách hợp tác của người ta. Nếu tác giả khác muốn dùng tranh minh họa, bình thường đều là nhà xuất bản trực tiếp định sẵn, thậm chí có lúc cũng không cần thông qua bản thảo của tác giả. Nhưng Ôn Hàn là ai? Là đại thần văn học mạng cao cấp trong nước, tác giả đứng đầu bảng phú hào trong vòng ba năm liên tiếp, sách của anh còn chưa in ra đã bị đặt trước hết. Ngay từ khi khai văn, bản quyền xuất bản đều bị đám thương gia bên đủ loại truyền hình, trò chơi cướp sạch. Mà vẽ tranh minh họa cho đại lão chính là ước mơ tha thiết của mỗi họa sĩ minh họa. Mọi người đều truyền bá rộng rãi, chỉ cần tỉ lệ view của bộ sách cao sẽ kéo theo danh tiếng của họa sĩ. Đẳng cấp vừa lên, giá trị của bản thân cũng tăng lên mấy lần, không ít họa sĩ minh họa vô danh nổi lên chỉ vì một tác phẩm. Điều kiện tiên quyết là kỹ năng cơ bản đủ cứng. Mọi cố gắng của cô anh đều nhìn thấy, cô có thực lực nhưng lại thiếu cơ hội. Hạng Noãn xuống taxi, trở về nhà. Căn nhà này là của cô mua, khoảng đất thiên, cách nội thành hơi xa. Nếu không phải vì thân thể thật sự mệt mỏi, chân run đi không được thì cô cũng muốn chen xe buýt trở về, dù sao vẫn còn hai mươi năm tiền phỏng phải trả. Bạn thân Đào Hủy Hủy đang ngồi trên ghế sa lon chơi điện thoại, nhìn thấy Hạng Noãn đi vào, vội vàng chạy tới hỏi "Noãn nhi, hôm qua cậu chạy đi đâu vậy hả? Mình tìm cậu khắp nơi đều không thấy, gọi điện thoại cũng không nghe, nhắn tin cũng không thấy trả lời." Nếu không phải điện thoại vẫn có thể thông qua thì cô nàng đã báo cảnh sát rồi. Hạng Noãn chậm rãi thay dép lê, còn chưa nói chuyện thì cổ áo đã bị xốc lên, bên trong trống rỗng, lại còn có vết đỏ rõ ràng. "Ôi fuck, đêm qua cậu đã làm gì vậy?" Hạng Noãn bỏ túi xuống, cầm một bộ quần áo sạch sẽ vừa đi vào toilet vừa nói "Không có gì, tình một đêm." Một đêm mà thôi. Cô giả vờ ung dung, biểu hiện trên mặt không hề có một tia gợn sóng. Đào Hủy Hủy biết Hạng Noãn không phải là loại người làm bậy kia, đương nhiên là không tin cô, một mực đuổi theo tới toilet, quấn lấy hỏi cô. Hạng Noãn thò đầu ra cửa, bất đắc dĩ nói "Đêm qua mình lêu lổng với đại thần Ôn Hàn nhà cậu." Đào Hủy Hủy đứng ở ngoài cửa cười hồi lâu "Noãn nhi, đừng nói đùa với mình được không. Toàn bộ giới văn học có ai mà không biết nam thần nhà mình cấm dục bao nhiêu, ánh mắt của anh ấy còn không thèm nhìn bất kỳ cô gái nào dù chỉ là một sợi tóc." Sau khi Hạng Noãn chia tay với Ôn Hàn thì cô mới quen được Đào Hủy Hủy, đoạn tình cảm kia đã sớm bị cô phủ bụi, không hề nói với bất kì ai. Cho nên Đào Hủy Hủy nói vậy cũng không có gì kì lạ, như hệ cấm dục gì đó thì vẫn thôi đi, anh không phải người như thế. Ba năm trước là anh sói đội lốt cừu, ba năm sau ngay cả da dê cũng không thèm khoác. Hạng Noãn tắm xong đi ra, Đào Hủy Hủy ôm điện thoại, vẻ mặt khổ đại cừu thâm. Hạng Noãn vừa lau tóc vừa nói "Sao vậy?" Đào Hủy Hủy giơ điện thoại, thở dài nói "Tối hôm qua đại thần không có chương mới." Cô nàng lại nói "Thường thì không phải như vậy, từng ấy năm tới nay, đại thần chưa từng đứt đoạn chương bao giờ. Mình đi lướt weibo của đại thần đã, xem thử có phải là xảy ra chuyện gì hay không." Khu bình luận truyện và khu bình luận weibo của Ôn Hàn đã bị quét bùng nổ. Mười phút sau, tác giả Ôn Hàn đăng một trạng thái. "Tối hôm qua nhặt được một con mèo hoang về nhà, vì hầu hạ cô ấy nên không có chương, khiến mọi người lo lắng rồi." Đào Hủy Hủy lướt tới bài weibo kia, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, lại giám sát khu bình luận một vòng, ngẩng đầu nói với Hạng Noãn "Những đứa con gái này quả thực điên rồi, mở miệng gọi một tiếng ông xã, kể chuyện cổ tích, thật ra đều là cẩu nhan cả thôi, hoàn toàn không xứng với tâm hồn của ông xã mình." Sách của Ôn Hàn hay là do có số mệnh ủng hộ, mặt và vóc người đẹp cũng là có số mệnh ủng hộ. Trước đây có người từng đề xuất mạng lưới khảo sát, hỏi trong mấy người dưới đây, ai là người bạn muốn lấy làm chồng nhất. Trong năm người, bốn người khác là nam tài tử đang hot, chỉ có Ôn Hàn là nhà văn. Thậm chí anh chỉ đăng một tấm ảnh đeo khẩu trang màu đen cũng vững vàng cân bằng số phiếu, vượt lên đứng đầu. Đào Hủy Hủy nói "Bài weibo này của đại thần nhà mình là có ý gì? Mèo hoang... mèo hoang gì chứ?" Cô nàng trầm tư một chút lại nói "Chẳng lẽ là dẫn dã nữ nhân về nhà?" Dã nữ nhân... Cô, sao cô lại là "dã", rõ ràng "dã" muốn mạng người chính là anh!1 Hạng Noãn lấy điện thoại di động ra, dùng tài khoản nhỏ bình luận. 【 Hội trưởng giả của hội bạn đọc Ôn Hàn Thật sự là một con mèo nhỏ đáng yêu lại ôn nhu đây nè. 】 Đây là một tài khoản cô lén đăng ký, nó khiến cô có cảm giác địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng. Hơn nữa bình luận của anh tăng lên rất nhanh, chỉ mới vài phút đã hơn ngàn cái, bình luận này của cô rất nhanh sẽ bị đẩy xuống, chắc chắn anh sẽ không chú ý tới cô nói nhảm. Hai phút sau, Đào Hủy Hủy vốn đang chuẩn bị trở về lại đột nhiên xông tới, hét lớn "Mé, vậy mà đại thần lại trả lời cậu đấy Noãn nhi, mình là hội trưởng hội bạn đọc chính quy cũng chưa từng có loại đãi ngộ này!" Mọi người đều biết Ôn Hàn sẽ không công khai trả lời người khác, nhất là những thứ như weibo lại càng không có khả năng. Hạng Noãn lại mở weibo ra, quả nhiên cô nhìn thấy bình luận của cô có người trả lời. Các bạn đang theo dõi bài viết về ĐẠI THẦN LÀ BẠN TRAI CŨ CỦA TÔI – Review Truyện tại Trang web tổng hợp về truyện online với đầy đủ các thể loại đang hot hiện nay như truyện sắc, sắc hiệp, sủng, ngôn tình, đam mỹ…Cảm ơn các bạn đã quan tâm và theo dõi. Cẩu Tử là một con chó, một con chó được nuôi lớn bởi bố mẹ nó, nhưng bố mẹ nó không cùng giống loại với nó, bố mẹ nó là người. Mẹ Cẩu Tử xứng đáng là người mẹ xinh đẹp nhất có chứng nhận của Cẩu Tử. Mấy năm nay Cẩu Tử phải lớn lên thiếu vắng tình thương của mẹ, tất cả chỉ vì bố nó làm mẹ giận khiến mẹ bỏ đi. Trong lúc mẹ vắng nhà, Cẩu Tử đành miễn cưỡng ở cùng bố, đợi mẹ về rồi sẽ tính sau. Về Bố Cẩu Tử, đây là một người giới tính nam, được mẹ nhận xét là sói đội lốt cừu. Tuy nhiên, sau mấy năm mẹ trở về thì mẹ tiếp tục nhận xét bố là một con sói chính hiệu, lúc này tới cái da dê cũng chẳng thèm đội nữa, chán bố. Từ ngày bố lừa được mẹ về nhà, thức ăn của nó trở nên dồi dào hơn hẳn. Tất nhiên, nó là một con chó và loại thức ăn này được nói ra với nghĩa rất sâu sắc. Để chú thích thì, đây là loại thức ăn cho chó nhưng không có tác dụng no bụng, chỉ có tác dụng đau mắt, ảnh hưởng tới tinh thần. May mà, không phải mình nó ăn, hihi. … Hạng Noãn đã mấy lần nói rằng đại thần Ôn Hàn là bạn trai cũ của cô. Chỉ là chẳng ai tin cả, từ người bạn thân Hủy Hủy tới những đồng nghiệp trong nhóm chat. Thậm chí còn có người lấy đầu của mình ra đánh cược với cô. Tại sao thời nay nói thật mà không ai tin thế nhỉ? … Hạng Noãn và Ôn Hàn tới năm cuối đại học mới quen nhau, yêu đương ba tháng, sau khi tốt nghiệp không lâu thì chia tay. Diễn tả mối tình của Hạng Noãn và Ôn Hàn như vậy thì nghe có vẻ hơi hời hợt, đọc qua có khi còn tưởng Ôn Hàn chỉ là một đoạn quá khứ của Hạng Noãn thôi ấy chứ. Vậy mà, hóa ra đối với Hạng Noãn, ba tháng ngắn ngủi đó đã quá đủ để in sâu vào trong trái tim cô rồi. Thời gian có thể ngắn, nhưng tình cảm lại chẳng hề ít. Đó là sự ngọt ngào vào tận xương tủy, là sự săn sóc, yêu chiều Ôn Hàn dành cho Hạng Noãn và chỉ duy nhất Hạng Noãn. Ôn Hàn không chỉ cho Hạng Noãn hạnh phúc, thứ anh cho cô còn có cả sự tự tin và trưởng thành. Hạng Noãn là cô gái lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ, tuy rằng đó chỉ là tư tưởng của thế hệ trước nhưng bản thân Hạng Noãn cũng vì vậy mà trở nên nhút nhát hơn. Một cô bé nhút nhát lại suốt ngày bị mẹ mắng vô dụng, không có tích sự gì, chẳng làm được việc gì, dần dần, trong thâm tâm cô đã hình thành nên thứ gọi là tự ti. Hạng Noãn rất xinh đẹp, tranh vẽ của cô cũng rất tốt, nhưng sự tự ti trong tâm khảm cô đã làm cô lơ đi những ưu điểm của mình. Rồi đến khi Ôn Hàn xuất hiện, anh đã khích lệ cô, cổ vũ cô để cô tiến về phía trước, giúp cô dần trở nên tự tin hơn. Bài viết được post full và sớm nhất tại Review Truyện Ôn Hàn là một con người có tài năng văn học, dù anh không đi theo con đường văn học truyền thống nhưng tài năng của anh chẳng ai dám phủ định cả. Trong mắt Hạng Noãn, Ôn Hàn vừa có ngoại hình vừa có năng lực, cô luôn cảm thấy mình không xứng với anh, không thể với tới anh. Hạng Noãn của ngày xưa dù rất yêu Ôn Hàn nhưng lại có lẫn cả sự ngờ vực về bản thân, vì vậy, khi xảy ra hiểu lầm, cô không muốn làm rõ mà ngược lại chọn rời đi không lời từ biệt. Trong câu chuyện của hai người, nếu Ôn Hàn bớt kiên định, bớt yêu cô đi một chút thôi thì có lẽ hai người đã thật sự kết thúc ở đó rồi. Thế nhưng, Hạng Noãn rất may mắn vì người cô yêu là Ôn Hàn, mà Ôn Hàn, có lẽ trên đời này chẳng còn ai yêu cô hơn anh nữa. Khi Hạng Noãn rời đi, Ôn Hàn chưa từng trách cô, vì đối với anh cô chính là sinh mệnh, mất đi sẽ chết, chẳng ai lại đi oán trách mạng sống của mình hết. Anh sẽ tìm mọi cách để nhìn thấy cô, ở bên cô, dù với một thân phận khác cũng được. Điều anh cần làm chính là yên lặng bầu bạn với cô trong những lúc cô khó khăn, chờ cô trở về. Ba năm xa cách, rốt cuộc Hạng Noãn đã chứng minh được câu “thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương” hoàn toàn chẳng có tác dụng gì với cô. Ngược lại, xa anh càng lâu cô càng nhớ anh nhiều hơn, yêu anh nhiều hơn. Rồi thì nhớ chồng nhớ chất đến ngày nó nổ ra là thành hành động vượt ngoài tầm kiểm soát. Gặp lại sau ngần ấy ngay, Ôn Hàn và Hạng Noãn chào hỏi nhau bằng một đêm “lau súng cướp cò”, từ đấy trở đi, tình cũ bén lửa có dập cũng chả hết. Đừng nghe cái mùi có chút u sầu trên kia làm gì, nghe là phải nghe Ôn Hàn theo đuổi vợ như thế nào ấy. Cẩu Tử đã nói rồi, bố của nó trước thì là sói đội lốt cừu, sau thì tới cái da dê cũng ném đi nốt. Nàng Hạng Noãn ngoan ngoãn, hiền lành làm sao chống chịu nổi một con người ranh mãnh như Ôn Hàn được, ba năm là thừa để anh luyện thành tinh rồi. Cứ như vậy, hôm nay bị lừa tới nhà anh, ngày mai lại bị anh lừa dẫn “sói” vào nhà mình. Tuy rằng anh cũng chả làm gì cả nhưng ngồi đó thôi đã có lực sát thương rất lớn rồi. Tính sơ sơ thì từ khi gặp lại, số lần Hạng Noãn đỏ mặt tía tai vì bị anh trêu chắc phải nhiều bằng hơn hai chục năm trước cộng lại luôn. Vốn dĩ, Hạng Noãn chưa bao giờ hết yêu Ôn Hàn, chỉ là cô muốn đợi một chút, đợi bản thân trở nên tốt đẹp hơn, ưu tú hơn để sánh bước bên anh. Những việc của quá khứ thì cứ để cho quá khứ đi thôi, còn cô sẽ yêu anh mãi cả tương lai sau này. Họ đã bỏ lỡ nhau ba năm, bỏ lỡ rất nhiều chuyện đáng lẽ nên làm cùng nhau. Bởi vậy, họ sẽ trân trọng mỗi phút giây hiện tại, sẽ nắm chặt tay nhau, cùng nhau răng long đầu bạc, đầu bạc răng long. … “Hạng Noãn thức dậy, đi tới cửa phòng bếp. Cẩu Tử ngồi bên chân cô, bộ lông mềm mại mượt mà. Người đàn ông trong bếp tắt lửa, đổ trứng ốp la vàng trắng như tuyết lên chiếc đĩa sứ trắng, vừa quay người thì đã nhìn thấy cô vợ mới cưới của mình đang dựa vào cửa. Ôn Hàn đi tới, hôn lên môi cô “Vợ, còn sớm sao không ngủ thêm chút nữa?” Hạng Noãn nhận lấy cái mâm trong tay Ôn Hàn, xoay người đặt mâm lên bàn ăn, rồi quay lại ôm eo của anh, áp vào lòng anh, nghe nhịp tim của anh. Hạng Noãn ngồi trước bàn ăn, nếm thử trứng ốp la, ngẩng đầu nhìn Ôn Hàn, hơi cau mày, chọc anh “Ngọt quá à.” Ôn Hàn kinh ngạc nói “Không đâu, anh đâu có bỏ đường vào, chỉ thêm chút muối thôi mà.” Đừng nói rằng anh bị hạnh phúc làm đầu óc lú lẫn, bỏ nhầm đường thành muối. Anh nói xong thì cúi đầu nếm thử một miếng, chợt nhẹ giọng cười, mặn, đúng là muối. Nhưng ngẩng đầu nhìn khóe môi hơi nhếch lên của cô, anh chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vị ngọt.” ____ “ “ Trích từ truyện. RV Miên Tú Nữ *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ Cre Google/Huaban Cùng tìm và đọc truyện ĐẠI THẦN LÀ BẠN TRAI CŨ CỦA TÔI – Review Truyện tại hệ thống truyện của chúng tôi bạn nhé. Chúc các bạn có những buổi trải nghiệm về truyện online thật thú vị. Cảm ơn các bạn. Tag ĐẠI THẦN LÀ BẠN TRAI CŨ CỦA TÔI – Review Truyện Xem thêm Review truyện online Nguồn Chương 6 Edit by Tử Hàm & Beta by Hằng – Nhà xuất bản Tử Châu là công ty đứng đầu ngành xuất bản trong nước, rất nhiều cuốn sách nổi tiếng trong và ngoài nước đều đã được công ty này xuất bản. Trước kia, hầu hết các quyển sách được xuất bản chủ yếu là thể loại văn học truyền thống hoặc kinh điển. Nhưng trong những năm gần đây, thuận theo xu hướng phát triển của nền kinh tế thị trường, bọn họ đang mạnh mẽ tiến quân vào thị trường xuất bản văn học trực tuyến. Sau nhiều lần nghiên cứu, điều tra và khảo sát cuối cùng họ dùng một số tiền lớn để ký được phần tiếp theo tiểu thuyết 《Đông Cung phong vân lục》của vị đại thần văn học mạng Ôn Hàn, với tư cách là nhà xuất bản văn học truyền thống tiến quân tìm kiếm tài năng trong lĩnh vực văn học trực tuyến. Việc lựa chọn cuốn sách này một phần là sự nổi tiếng của Ôn Hàn. Hai chữ Ôn Hàn này tương đương với ba tác giả của ba cuốn sách bán chạy nhất. Một phương diện khác, cũng là phương diện quan trọng nhất. Mặc dù cuốn sách đầu tiên của Ôn Hàn ra mắt dưới dạng trực tuyến, cần vận dụng một lượng lớn kỹ xảo văn học mạng. Nhưng anh lại là một tác giả có nền tảng văn hóa sâu sắc, rất giỏi trong việc dùng từ, đặt câu, không hề thua kém các tác giả văn học truyền thống. Điều này rất khó tìm được ở các nhà văn mạng khác. Các nhà văn truyền thống sẽ không bao giờ học thói quen của nhà văn mạng. Sách của Ôn Hàn là sự pha trộn giữa văn học truyền thống thuần túy và một chút đặc trưng của văn học mạng. Với lối hành văn của mình, anh có thể khéo léo đi lại giữa hai thể loại và tìm kiếm một sự cân bằng nhất định. Các nhà phê bình sách thường nói rằng, ở trong thời đại này không thể có một Ôn Hàn thứ hai. Cuốn sách 《Đông Cung phong vân lục》đã thu hút sự chú ý của các ngành công nghiệp liên quan khác tại thời điểm đang được viết và thông báo đã bán bản quyền xuất bản. Trong giới vẽ tranh minh họa, vấn đề này chưa bao giờ được ngừng thảo luận. Một nhóm minh họa nơi Hạng Noãn ở đang cầu nguyện mỗi ngày, hy vọng rằng mình có thể vẽ minh họa cho 《Đông Cung phong vân lục》. Đây chắc chắn là cơ hội cực kỳ tốt cho một họa sĩ vẽ tranh minh họa. Cuốn sách này không chỉ xuất bản, xuất bản chỉ là một phần, chuyển thể thành game, truyện tranh, bản quyền phim điện ảnh và truyền hình mới là chủ yếu. Không cần phải nói, tỷ lệ xuất hiện sau này là rất lớn. Trước kia có họa sĩ vẽ minh họa cho sách của Ôn Hàn, chỉ sau một đêm trở nên nổi tiếng, bây giờ đã là đại thần trong ngành . Thời điểm 《Đông Cung phong vân lục》 chỉ mới viết được một nửa, có vài họa sĩ đã vẽ mấy bức minh họa đăng lên Weibo cho fan xem. Ngoài việc được yêu thích, bọn họ cũng muốn dùng hết sức để dành lấy cơ hội này. Có lẽ chủ sở hữu bản quyền sẽ thích nó. Trong số đó, phiên bản được lưu hành rộng rãi nhất là một loạt các bức tranh cá được vẽ bởi họa sĩ tranh minh họa hàng đầu Dao Quang. Hạng Noãn đã tải nó xuống và nghiên cứu nó một cách cẩn thận. Ông chủ đúng là ông chủ, bức tranh này vẽ thật sự rất tốt! Màu sắc, ánh sáng, bố cục và các phương diện khác đều rất mạnh mẽ. Không hổ danh là đại thần, vỗ tay tung hoa. Hứa Tĩnh Vi, biên tập viên xuất bản của 《Đông Cung phong vân lục》 đã liên lạc với Hạng Noãn theo yêu cầu của Ôn Hàn, và mời cô vẽ minh họa cho cuốn sách. Cô khéo léo từ chối. Đây là sách của Ôn Hàn, là thứ quý giá nhất của anh ấy, không nên dùng làm công cụ để cô trèo cao. Hạng Noãn nhìn thời gian, trang điểm một lớp nhẹ, mặc quần áo rẻ tiền mà tối hôm qua vừa mua, bả vai đeo một cái túi nhỏ, tay xách theo đồ ăn cùng vài món đồ chơi cho chó sau đó đi ra ngoài. Địa điểm hẹn với Ôn Hàn là nơi đầu tiên nhặt được chú chó, trong công viên nhỏ phía sau trường học. Trên đường đi con chó rất phấn khích , nằm trên cửa sổ xe liên tục nhìn ra ngoài. Trong khi chờ đèn đỏ, Ôn Hàn xoa đầu chú chó của mình “Khi nhìn thấy mẹ của mày, đừng tỏ ra phấn khích như vậy. Đó là một người phụ nữ tàn nhẫn bỏ chồng bỏ con chạy trốn với người đàn ông khác.” Thực ra anh biết ba năm qua cô vẫn độc thân, điều đó không liên quan tới người đàn ông kia, nhưng sự ngờ vực không tín nhiệm cùng với hành động không từ mà biệt của cô làm anh tổn thương. Nghe tới mẹ, con chó lắc mạnh đuôi. Ôn Hàn bất đắc dĩ lạnh mặt. Đi vào cổng công viên, tới một đài phun nước nhỏ, băng qua con đường xanh, chính là ở đây. Công viên này vẫn không thay đổi nhiều so với ba năm trước, ngoại trừ những cây cối trong khu rừng bên cạnh lớn hơn và rậm rạp hơn, không gian bên trong cũng bí mật hơn. Bọn họ thường hôn nhau trong đó. Khi anh hôn cô, anh thích giữ ót cô bằng một tay, tay còn lại ôm cô thật chặt, hung hăng đè cô ở trong ngực. Sau một nụ hôn dài, đôi bàn tay to lớn không ngừng nghỉ, mặc sức xoa nắn. Bức ảnh dần dần trùng khớp với màn đêm sau một thời gian dài gặp lại. Hạng Noãn nóng mặt, trái tim đập nhanh, hơi thở lộn xộn. Sau ba năm, lại trở về nơi này. Cô ngồi trên băng ghế, buộc mình phải bình tĩnh. Nhìn món đồ chơi cho chó trong tay, Hạng Noãn mỉm cười. Đợi một lúc nữa nhìn thấy con chó, cô nhất định phải ôm nó lâu một chút. Lúc này, một con chó đen to lớn bất ngờ chạy đến chỗ cô. Cô dựa lưng vào ghế, con chó lớn trèo lên chân cô, lè lưỡi ra liếm mặt cô. Cô giật mình, không dám di chuyển, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, hy vọng rằng chủ nhân của nó sẽ đến giải cứu cô càng sớm càng tốt. Trên thế giới này sao lại có con chó nặng như vậy, con chó này ngồi trên đùi cô, như thể nặng ngàn cân. Nó lè lưỡi thở hồng hộc, cái đuôi vẫy tới vẫy lui nhanh như quạt điện. Con chó lớn cúi đầu, bất ngờ dụi vào trên cánh tay Hạng Noãn, hai bàn chân giơ lên, xoa một vòng tròn bên miệng. Động tác này nó học được từ cha nó! Đôi chân dài của Ôn Hàn bước chầm chậm nhìn cách đó không xa, một người phụ nữ đang ôm con chó. Anh không đi tiếp nữa, nheo mắt nhìn hình ảnh trước mặt. Cô mặc một chiếc váy cổ rộng màu đỏ, thắt lưng bó sát, chân trắng nõn thon dài, đôi giày có dây đeo màu đen giúp chân cô thêm thanh tú. Đôi mắt to lấp lánh ánh sáng, phía dưới là chiếc mũi nhỏ xíu và đôi môi đỏ mọng như quả anh đào vừa chín. Biên tập viên của nhà xuất bản đã gọi và nói rằng Hạng Noãn từ chối vẽ minh họa cho 《Đông Cung phong vân lục》mặc dù bọn họ đã đưa ra giá cả bằng với thù lao của các họa sĩ tranh minh họa hàng đầu trong nước. Ôn Hàn không nói gì, cúp điện thoại và đi đến chỗ cô. Nếu lúc này có thể chọn một loại đồ vật, anh chắc chắn sẽ chọn một cái roi da nhỏ. Hạng Noãn đang lấy món đồ chơi nhỏ từ trong túi ra và trêu chọc con chó, nụ cười trên mặt cô vô cùng rạng rỡ, hoàn toàn trái ngược với biểu tình nghiến răng nghiến lợi của ai đó. Một tay cô giữ cổ áo, tay còn lại xoa đầu con chó, mỉm cười nói “Cảm ơn.” Ngoài miệng là đang nói chuyện với anh, nhưng ánh mắt cô lại không dám nhìn thẳng vào người anh. Con chó khẽ động đậy, từ trên người Hạng Noãn leo xuống, cuộn tròn thân thể nằm trên ghế dài. Ánh mắt của anh hơi lóe lên, nơi bị cô nhìn vào phảng phất như có ngọn lửa vô hình đang đốt cháy. Hơi nóng dồn dập tràn vào trái tim anh, nóng đến không thể chịu đựng được. Anh cúi người ngồi xuống, đôi mắt nhìn về rừng cây cách đó không xa, rất nhiều ký ức tràn vào trái tim anh, môi lưỡi chạm vào nhau, mềm mại, nóng bỏng, tiếng cô thở hổn hển và nghẹn ngào, từng thứ đánh vào sâu trong tâm trí anh. Anh ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, cô đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng. Khi trêu chọc chú chó, chiếc váy nhẹ nhàng bị lay động, giống như một đóa hoa anh túc xinh đẹp gợi cảm. Hạng Noãn ngồi xổm xuống, nói nhỏ “Em nhớ anh rất nhiều, bất kể ban ngày hay ban đêm.” Giọng cô dần dần hạ xuống “Em thực sự, rất nhớ anh*.” Vừa nói cô vừa chỉnh lại chiếc nơ con bướm màu hồng trên cổ chú chó. *Hình như lúc này Hạng Noãn đang nói chuyện với con chó, nhưng mình lại cảm thấy Hạng Noãn muốn thông qua con chó để nói những lời này với Ôn Hàn. Mà tiếng Trung thì chỉ có bạn và tôi nên mình để nguyên bản dịch vậy. Giọng cô rất nhẹ, nhẹ đến nỗi giống như cô đang tự nói với bản thân. Hạng Noãn đứng dậy, quay lưng về phía Ôn Hàn và nói “Tôi đi WC một chút.” Sau đó bước về phía trước mà không nói thêm lời nào nữa. Chỉ còn lại một người và một chó ngồi trên băng ghế, người đàn ông quay đầu chọc vào lưng con chó, khẽ nói “Mày được liếm miệng cô ấy tận mấy lần, còn tao chạm vào một lần cũng không được.” Anh lại tiếp tục nói lời chua chát “Cô ấy còn nói nhiều lời tốt đẹp với mày.” Ôn Hàn chở Hạng Noãn về nhà bằng ô tô. Trên đường đi bọn họ cũng không nói chuyện với nhau, bầu không khí trong xe rất lúng túng. Cô ngồi ở hàng ghế sau chơi với chú chó, còn anh thì chăm chú lái xe. Khi đến dưới lầu khu nhà của Hạng Noãn, Ôn Hàn rời khỏi ghế lái, vòng ra phía sau mở cửa ngồi vào. “Hạng Noãn.” Thanh âm của anh trầm thấp và gợi cảm, trong không gian nhỏ yên tĩnh vang vọng thật lâu. Lần đầu tiên sau ba năm, cô lại được nghe thấy tên mình phát ra từ miệng của anh. Anh nói tiếp “Không phải vì chúng ta là bạn hay vì em đã từng là bạn gái của anh, mà bởi vì anh thật sự thích tranh em vẽ, thế nên anh mới giới thiệu em với biên tập. Noãn Noãn, không phải anh đang giúp em, mà đang vì thành công của chúng ta, cuốn sách của anh cần em. “ Anh cũng cần em. Anh lại mặt không đỏ tim không đập bổ sung “Tất nhiên, cũng không phải vì nụ hôn đêm đó, mặc dù nó làm anh vui vẻ …” Hạng Noãn đỏ mặt ngắt lời anh “Đừng, đừng nói nữa.” Ôn Hàn tiến lại gần, dựa sát vào tai cô “Vậy em đồng ý đi.” Môi anh nhẹ nhàng hôn vào vành tai cô. Đôi môi mềm mại của anh giống như mang theo dòng điện nhẹ nhàng lướt qua, lập tức làm cô không suy nghĩ được gì nữa, tựa như bị trúng độc, cánh môi cô nhấp nháy “Tôi đồng ý. “ Cô đã quên mất mình làm sao ra khỏi xe, quên mất chú chó đã cắn làn váy không cho cô đi như thế nào. Đến tận khi bản thân đứng trong làn bụi nhìn chiếc xe của anh chạy đi cô mới tỉnh táo lại. Thôi xong… trúng mỹ nam kế! Hạng Noãn trở về nhà, phải mất một lúc lâu cô mới hồi phục sau cú sốc mà người đàn ông kia mang lại. Đúng lúc này, điện thoại rung lên một cái, có tin nhắn gửi đến. 【Sự tồi tệ trong cuộc sống hôm nay đã đi gặp nam thần và con chó của anh ấy sao, xảy ra chuyện gì rồi? 】 Hạng Noãn chạm vào đôi má nóng bỏng, đi vào phòng tắm rửa mặt, ngay lập tức tỉnh táo hơn nhiều. 【Ngũ hành thiếu tình yêu Anh ấy giữ đôi chân dài một mét hai của tôi khóc lóc cầu xin tôi ở lại với anh ta. Nhưng tôi chả để ý tới anh ta, cũng không liếc mắt nhìn anh ta cái nào. Biểu cảm lạnh lùng 】 【Ngũ hành thiếu tình yêu Đừng chỉ nói về tôi, còn cậu, tôi chưa bao giờ thấy cậu đi cùng cô bé nào. 】 【Ngũ hành thiếu tình yêu Đâu rồi, tại sao không nói chuyện? 】 【Ngũ hành thiếu tình yêu Trốn rồi hả? 】 【Ngũ hành thiếu tình yêu … 】 Hạng Noãn đợi một lúc lâu không thấy bên kia trả lời, nhìn lại đoạn tin nhắn. Có một sự thật là khi bạn nói về vận đào hoa của mình với một con cẩu độc thân là một điều quá tàn nhẫn. Cô nhanh tay gửi phong bì lì xì màu đỏ giá 5,20 nhân dân tệ qua. Bên kia lập tức nhận. Bỗng nhiên điện thoại hiện lên cuộc gọi đến, là một dãy số lạ. Hạng Noãn nhận điện thoại, đầu bên kia là một giọng nữ “Xin chào, tôi là Hứa Tĩnh Vi, biên tập viên của nhà xuất bản Tử Châu. Tôi phụ trách xuất bản cuốn sách 《Đông Cung phong châu lục》. Trước đây tôi đã liên lạc với cô rồi.” Bạn đang đọc truyện Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi của tác giả Trương Tiểu Tố. Hạng Noãn bừng tỉnh ngồi dậy từ trên giường, hoàn cảnh xung quanh rất lạ lẫm, màn cửa cũng không kéo ra, ánh sáng trong phòng u ám, trong không khí mơ hồ vẫn còn thoang thoảng hương vị mập mờ sau khi hoan ái của nam nữ. Trên sàn nhà bằng gỗ màu nhạt, quần áo bị ném đầy đất, váy đen của cô và một cái áo sơ mi trắng quấn lấy nhau, trên áo sơ mi còn lưu lại từng vết son môi đậm nhạt không đồng đều. Cô để chân trần nhảy xuống giường, không đứng vững, suýt chút đã ngã ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo. Cô vừa động một chút mới phát hiện cả người đau nhức giống như vừa trải qua một trận vật lộn kịch liệt liều chết, ngay cả trong xương cốt cũng có một cơn đau nhức. Cô xoay người nhặt quần áo lên, tóc xoăn dài rũ xuống, lúc cúi đầu nhìn thoáng qua trên người, làn da tuyết trắng hiện ra một vài vết đỏ, nhìn thấy mà giật mình. Hạng Noãn bừng tỉnh ngồi dậy từ trên giường, hoàn cảnh xung quanh rất lạ lẫm, màn cửa cũng không kéo ra, ánh sáng trong phòng u ám, trong không khí mơ hồ vẫn còn thoang thoảng hương vị mập mờ sau khi hoan ái của nam sàn nhà bằng gỗ màu nhạt, quần áo bị ném đầy đất, váy đen của cô và một cái áo sơ mi trắng quấn lấy nhau, trên áo sơ mi còn lưu lại từng vết son môi đậm nhạt không đồng để chân trần nhảy xuống giường, không đứng vững, suýt chút đã ngã ngồi trên sàn nhà lạnh vừa động một chút mới phát hiện cả người đau nhức giống như vừa trải qua một trận vật lộn kịch liệt liều chết, ngay cả trong xương cốt cũng có một cơn đau xoay người nhặt quần áo lên, tóc xoăn dài rũ xuống, lúc cúi đầu nhìn thoáng qua trên người, làn da tuyết trắng hiện ra một vài vết đỏ, nhìn thấy mà giật ức tối hôm qua giống như thủy triều dâng chúc mừng tiểu thuyết mạng của đại thần nhà cô nàng đột phá một tỷ click, Đào Hủy Hủy tổ chức tụ họp fan bộ quán bar bị que huỳnh quang đủ loại màu sắc và biểu ngữ sáng đèn bao Noãn ngồi một mình một góc, nghe bọn họ điên cuồng mà nhịp nhàng hô "Ôn Hàn, Ôn Hàn..."Từng tiếng tràn vào trong màng nhĩ của cô khiến cô không có chỗ để cần dính vào một chút cồn, trong nháy mắt cái tên đó sẽ biến thành một thanh đao vô hình, hung hăng đâm xuyên qua trái tim cô. Cây đao này gác trên cổ cô, vừa hung ác nhấn cô vào trong bình rượu đỏ, giống như người chết chìm phiêu dạt nơi biển rộng vô bờ, liều hết sức cũng không bắt nổi một thanh gỗ nổi cứu ức phía sau chính là bị người kia chống đỡ trên tường, nụ hôn nóng bỏng lại triền đã quên mất mình mở đôi môi nghênh đón anh như thế nào, cởi quần áo của anh, trèo lên người anh ra sao....Lúc hai thân thể giao triền, cô cảm nhận được hô hấp và tiết tấu của anh. Khi anh nhập vào thân, nụ hôn rơi trên nước mắt nơi khóe mắt cô, rốt cuộc cô cũng quân lính tan rã, bại bởi ba năm dài nhớ nhung mãnh Noãn ngồi trên sàn nhà, ngón chân bám chặt vào sàn, bởi vì dùng sức nên đầu ngón chân hơi trắng bệch. Cô tham luyến anh nhưng lại không dám tới gần biết anh hận cô, hận cô năm đó đã đi không một lời tư năm này cô núp trong bóng tối, không thời khắc nào là không chú ý đến tin tức của anh, nhưng mà cũng không dám tùy tiện tới gần nước trong toilet dần ngừng lại, Hạng Noãn lấy lại tinh thần, cầm váy lên, ngay cả áo lót cũng không kịp mặc, vội vàng nhét vào trong túi xách. Cô cầm giày cao gót trên mặt đất, đẩy cửa phòng ngủ chạy đến cạnh ghế salon trong phòng khách, một con chó lớn màu đen còn muốn cao hơn cô nhào tới, Hạng Noãn suýt chút đã sợ hãi hét lên. Cô sợ kinh động người và chó trong căn phòng này nên chỉ đứng ở đấy, không dám cử động, thân thể cũng cứng ngắc vì sợ may con chó này chỉ đi xung quanh cô hai vòng, cuối cùng liếm mắt cá nhân cô rồi ngửa đầu nhìn kia lúc cô và anh ở bên nhau, bọn họ có nuôi một con chó nhỏ, nhỏ vô cùng, loại mà một tay cũng có thể nâng được ra hiện tại anh thích loại chó cỡ lớn thế như lúc anh lưu lại dấu vết trên người cô, trước kia đa số anh đều ôn nhu và khắc chế, không giống với đêm hôm qua, anh điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống Hàn đứng ở cửa phòng ngủ nhìn cô gái trước mặt, một tay cô cầm giày, một tay cầm túi xách, nhón chân lên, cẩn thận từng li từng tí vòng qua chó eo cô gái tinh tế, uyển chuyển dịu dàng, váy đuôi cá bao lấy cặp mông tròn trịa vểnh lên của cô giống như một quả đào mật chín muồi. Mái tóc xoăn dài màu nâu được vén qua một bên, rũ xuống trước tầm mắt của anh có thể nhìn thấy xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, cổ khẽ động một chút cũng có thể kéo ra đường cong đẹp hơi mím môi, đôi môi không tô son mềm mại ửng đỏ giống như cánh hoa tường vi tháng bốn tháng năm, kiều diễm ướt át. Vẻ đẹp của cô từ trước đến nay đều như thế, quyến rũ câu người nhưng lại không liên quan đến cảnh sắc, như những cánh hoa đào hồng nhạt rơi trên khe núi nước phải là không bôi son, mà là đã bị anh ăn sạch sẽ mắt của anh quá nóng bỏng khiến cô phải quay mặt nhìn lẽ người đàn ông này vừa tắm xong, tóc đen trên trán gom thành sợi nhỏ. Anh mặc áo choàng tắm màu trắng, bên hông buộc lỏng lẻo. Cơ bụng trước ngực hơi nhúc nhích theo nhịp hô hấp, có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp cứng rắn, bên trong như ẩn chứa năng lượng thật lớn, lúc nào cũng có thể xé nát người mắt của anh đen nhánh, thâm sâu nhìn cô. Ánh mắt ngay thẳng rất có tính xâm lược giống như con báo săn mồi, lại vừa mang theo một tia lười biếng tản mặt Hạng Noãn hơi nóng lên, nhịp tim bỗng nhiên tăng nhanh, thính tai cũng hơi ửng như trong không khí có thứ gì đó vô cùng căng ổn định hô hấp, dời mắt đi, giương cằm ra vẻ trấn định "Hôm qua tôi uống nhiều quá, việc này coi như chưa từng xảy ra đi."1Cô vội vàng nói xong, xuyên qua phòng khách chạy ra ngoài giống như một con mèo hoang bị dọa sợ, chạy trối chết trong nhìn cô đẩy cửa chạy ra ngoài, bộ dạng sợ hãi của cô chẳng khác gì ba năm đi qua dắt chó lớn đang nằm kêu ngao ngao ở cửa trở về, sờ lên đầu nó "Đừng kêu nữa, con người không có lương tâm kia đã không còn nhận ra con nữa rồi."Ngay cả nhẫn tình nhân mà anh tặng cho cô cũng không nhất thì cả đêm hôm qua anh giày vò cô như thế cũng không nhìn thấy trên tay hay trên cổ cô có mang chiếc nhẫn kia. Lúc đè ép cô, sự thô bạo trong ôn nhu kia chính là trả thù thoại rung lên một chút, có tin tức QQ gửi tới.【 Ngũ Hành Khuyết Ái Mình ngủ với nam thần của mình rồi aaaaaa!!!!! 】Cách một cái màn hình cũng có thể cảm thấy cảm xúc mãnh liệt chập trùng từ trong câu chữ, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ trấn định một phút Hàn nằm trên giường, trên gối vẫn còn lưu lại hương hoa quế nhàn nhạt trên người cô. Anh nhặt một sợi tóc màu nâu lên, đầu ngón tay vừa xoa nhẹ vừa trả lời.【 Mệnh Lý Phạm Tiện Nam thần của cậu là ai? 】【 Ngũ Hành Khuyết Ái Ôn Hàn. 】Ôn Hàn nhìn điện thoại, chậm rãi châm một điếu khi cô đơn phương tuyên bố chia tay, lập tức rời đi chẳng nói một lời. Anh tự giam mình trong phòng, trải qua thời gian ba tháng người không ra người, quỷ không ra không thể chịu đựng được cuộc sống không có cô. Đối với anh, cô giống như oxi, không có sẽ chết, thật sự sẽ đến khi anh lấy thân phận một người xa lạ để kết bạn với cô, cảm nhận được cô một lần nữa anh mới cảm thấy bản thân được sống lại. Cô không biết người đó là anh, mà anh vẫn luôn biết năm này, hai người chia sẻ với nhau tất cả những chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống, duy chỉ có chuyện tình cảm, cô không nói, anh cũng sẽ không chí, sở dĩ tối hôm qua anh xuất hiện ở quán bar kia cũng bởi vì cô nói với anh là cô sẽ đi, còn đùa hỏi anh có muốn đến gặp mặt tiếp tục gõ chữ trên điện thoại.【 Mệnh Lý Phạm Tiện Cảm giác tình một đêm thế nào? 】Hạng Noãn xoa xoa cái đùi đau xót, lấy một cái gương nhỏ ra soi, bên dưới cổ một mảnh màu đỏ, khóe miệng bị cắn rách da, lúc dính nước bọt còn đau rát một hồi, cô tức giận hồi âm một câu.【 Ngũ Hành Khuyết Ái Không được. 】Ôn Hàn vừa nhìn thấy hai chữ này, ấn đường nhảy lên, tức giận ném di động lên tủ đầu đó điện thoại lại rung lên.【 Ngũ Hành Khuyết Ái Cậu cũng đừng nói cho người khác nhé, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến thần cách của đại thần. Đàn ông đều rất sĩ diện, nhất là ở phương diện kia. 】Anh không trả lời cô mà là đứng dậy đi vào toilet, đưa lưng về phía tấm gương, quay đầu nhìn một chút. Trên lưng bị cào ra từng vết phụ nữ khẩu thị tâm biên tập xuất bản gọi điện thoại tới nói là phải thiết kế tranh minh họa cho sách mới, sau đó bên kia báo ra mấy cái tên của họa sĩ minh họa đang hot, hỏi Ôn Hàn có đề cử nào khác hay không, bọn họ muốn chọn ra một người thích hợp cầm di động dựa vào bàn sách, chân dài tùy ý bắt chéo, thản nhiên nói "Thêm một người, Phi Vãn."Giọng điệu không hề có một tia chập trùng, giống như chỉ tùy ý đề cập Vãn là nghệ danh của Hạng tập ngơ ngác một chút "Phi Vãn?"Ôn Hàn "Đông ngung dĩ thệ, tang du phi vãn, là Phi Vãn."Hạng Noãn là một họa sĩ minh họa nhỏ tuyến mười tám, fan hâm mộ weibo cũng chỉ có một hai vạn. Còn đối phương là nhà xuất bản lớn nhất trong nước, đa phần chỉ hợp tác với họa sĩ minh họa tuyến một, người như cô hoàn toàn sẽ không nằm trong danh sách hợp tác của người tác giả khác muốn dùng tranh minh họa, bình thường đều là nhà xuất bản trực tiếp định sẵn, thậm chí có lúc cũng không cần thông qua bản thảo của tác giả. Nhưng Ôn Hàn là ai? Là đại thần văn học mạng cao cấp trong nước, tác giả đứng đầu bảng phú hào trong vòng ba năm liên tiếp, sách của anh còn chưa in ra đã bị đặt trước hết. Ngay từ khi khai văn, bản quyền xuất bản đều bị đám thương gia bên đủ loại truyền hình, trò chơi cướp vẽ tranh minh họa cho đại lão chính là ước mơ tha thiết của mỗi họa sĩ minh người đều truyền bá rộng rãi, chỉ cần tỉ lệ view của bộ sách cao sẽ kéo theo danh tiếng của họa sĩ. Đẳng cấp vừa lên, giá trị của bản thân cũng tăng lên mấy lần, không ít họa sĩ minh họa vô danh nổi lên chỉ vì một tác kiện tiên quyết là kỹ năng cơ bản đủ cố gắng của cô anh đều nhìn thấy, cô có thực lực nhưng lại thiếu cơ Noãn xuống taxi, trở về nhà này là của cô mua, khoảng đất thiên, cách nội thành hơi không phải vì thân thể thật sự mệt mỏi, chân run đi không được thì cô cũng muốn chen xe buýt trở về, dù sao vẫn còn hai mươi năm tiền phỏng phải thân Đào Hủy Hủy đang ngồi trên ghế sa lon chơi điện thoại, nhìn thấy Hạng Noãn đi vào, vội vàng chạy tới hỏi "Noãn nhi, hôm qua cậu chạy đi đâu vậy hả? Mình tìm cậu khắp nơi đều không thấy, gọi điện thoại cũng không nghe, nhắn tin cũng không thấy trả lời."Nếu không phải điện thoại vẫn có thể thông qua thì cô nàng đã báo cảnh sát Noãn chậm rãi thay dép lê, còn chưa nói chuyện thì cổ áo đã bị xốc lên, bên trong trống rỗng, lại còn có vết đỏ rõ ràng."Ôi fuck, đêm qua cậu đã làm gì vậy?"Hạng Noãn bỏ túi xuống, cầm một bộ quần áo sạch sẽ vừa đi vào toilet vừa nói "Không có gì, tình một đêm."Một đêm mà giả vờ ung dung, biểu hiện trên mặt không hề có một tia gợn Hủy Hủy biết Hạng Noãn không phải là loại người làm bậy kia, đương nhiên là không tin cô, một mực đuổi theo tới toilet, quấn lấy hỏi Noãn thò đầu ra cửa, bất đắc dĩ nói "Đêm qua mình lêu lổng với đại thần Ôn Hàn nhà cậu."Đào Hủy Hủy đứng ở ngoài cửa cười hồi lâu "Noãn nhi, đừng nói đùa với mình được không. Toàn bộ giới văn học có ai mà không biết nam thần nhà mình cấm dục bao nhiêu, ánh mắt của anh ấy còn không thèm nhìn bất kỳ cô gái nào dù chỉ là một sợi tóc."Sau khi Hạng Noãn chia tay với Ôn Hàn thì cô mới quen được Đào Hủy Hủy, đoạn tình cảm kia đã sớm bị cô phủ bụi, không hề nói với bất kì nên Đào Hủy Hủy nói vậy cũng không có gì kì lạ, như hệ cấm dục gì đó thì vẫn thôi đi, anh không phải người như thế. Ba năm trước là anh sói đội lốt cừu, ba năm sau ngay cả da dê cũng không thèm Noãn tắm xong đi ra, Đào Hủy Hủy ôm điện thoại, vẻ mặt khổ đại cừu Noãn vừa lau tóc vừa nói "Sao vậy?"Đào Hủy Hủy giơ điện thoại, thở dài nói "Tối hôm qua đại thần không có chương mới."Cô nàng lại nói "Thường thì không phải như vậy, từng ấy năm tới nay, đại thần chưa từng đứt đoạn chương bao giờ. Mình đi lướt weibo của đại thần đã, xem thử có phải là xảy ra chuyện gì hay không."Khu bình luận truyện và khu bình luận weibo của Ôn Hàn đã bị quét bùng phút sau, tác giả Ôn Hàn đăng một trạng thái."Tối hôm qua nhặt được một con mèo hoang về nhà, vì hầu hạ cô ấy nên không có chương, khiến mọi người lo lắng rồi."Đào Hủy Hủy lướt tới bài weibo kia, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, lại giám sát khu bình luận một vòng, ngẩng đầu nói với Hạng Noãn "Những đứa con gái này quả thực điên rồi, mở miệng gọi một tiếng ông xã, kể chuyện cổ tích, thật ra đều là cẩu nhan cả thôi, hoàn toàn không xứng với tâm hồn của ông xã mình."Sách của Ôn Hàn hay là do có số mệnh ủng hộ, mặt và vóc người đẹp cũng là có số mệnh ủng đây có người từng đề xuất mạng lưới khảo sát, hỏi trong mấy người dưới đây, ai là người bạn muốn lấy làm chồng năm người, bốn người khác là nam tài tử đang hot, chỉ có Ôn Hàn là nhà chí anh chỉ đăng một tấm ảnh đeo khẩu trang màu đen cũng vững vàng cân bằng số phiếu, vượt lên đứng Hủy Hủy nói "Bài weibo này của đại thần nhà mình là có ý gì? Mèo hoang... mèo hoang gì chứ?"Cô nàng trầm tư một chút lại nói "Chẳng lẽ là dẫn dã nữ nhân về nhà?"Dã nữ nhân... Cô, sao cô lại là "dã", rõ ràng "dã" muốn mạng người chính là anh!1Hạng Noãn lấy điện thoại di động ra, dùng tài khoản nhỏ bình luận.【 Hội trưởng giả của hội bạn đọc Ôn Hàn Thật sự là một con mèo nhỏ đáng yêu lại ôn nhu đây nè. 】Đây là một tài khoản cô lén đăng ký, nó khiến cô có cảm giác địch ở trong tối, ta ở ngoài nữa bình luận của anh tăng lên rất nhanh, chỉ mới vài phút đã hơn ngàn cái, bình luận này của cô rất nhanh sẽ bị đẩy xuống, chắc chắn anh sẽ không chú ý tới cô nói phút sau, Đào Hủy Hủy vốn đang chuẩn bị trở về lại đột nhiên xông tới, hét lớn "Mé, vậy mà đại thần lại trả lời cậu đấy Noãn nhi, mình là hội trưởng hội bạn đọc chính quy cũng chưa từng có loại đãi ngộ này!"Mọi người đều biết Ôn Hàn sẽ không công khai trả lời người khác, nhất là những thứ như weibo lại càng không có khả Noãn lại mở weibo ra, quả nhiên cô nhìn thấy bình luận của cô có người trả lời.